Vì lý do gì đi chăng nữa gì khi lần đầu em nhìn thấy anh em đã rất ghét anh. Anh laf con người thực dụng quá. Mỗi khi nhìn thấy anh em đã thực sự trù ẻo anh vậy đó.
- " Tao sẽ không thể chịu được thêm được nữa"
- Chi Nói ngạc nhiên : :" Sếp là người rất đặc biết ở đây ai cũng yêu quý cả."
Em rất là cao lên em đã rất ngạc nhiên anh . Anh bắt em lái xe thực là quá đáng. nhưng không sao. Cả quãng đường em đã nói rất nhiều nhưng mà toàn truyện vớ vẩn thôi. Anh ngồi đằng sau mà cứ ngồi im vậy. Thực ra là em đã thắc mắc đó.
Rồi đột nhiên anh anh gục đầu vào người em. Em đã thực sự bất ngờ. Anh buồn ngủ sao, sao gọi không được.
Dừng xe và gọi anh nhưng không được. Đành phải vào bệnh viện gần nhất. Thực sự là lúc đó em rất hoảng loạn.
- " Anh ta bị ốm sốt, và hơn nữa là mệt. Ngủ một giấc sẽ không sao đâu". Bác sĩ nói
- " Bây giờ đã là tối nhưng em không thể về được cần phải ở đây tối nay thôi. Không sao có thể chơi game để giết thời gian. Nhìn anh ta ngủ thật sự là đẹp trai nhe, mũi cao, trán vừa vặn . Ôi lông mi cũng rất dài. Chỉ muốn véo một cái. Cho tay vào mặt sờ mootj cái thật ấm áp.
-- " Anh cũng đã rất mệt rồi phải không"? Thực ra tôi cũng rất là mệt đã hơn 2 năm chưa ngày nào tôi được ngủ 8 tiếng cả. Tôi cảm thấy thực sự cảm thấy mình thực sự không thể mắt được nữa rùi."
Tôi cảm thấy thời gian trôi rất lâu những ánh sáng đỏ, vàng cứ liên tục xuất hiện trong lúc tôi ngủ, và tôi lại mơ đến tôi đi học muộn. Nhưng không đúng mình đã đi làm rồi cơ mà. Và mở mắt, tìm điện thoại
- " Mình rõ ràng là để chuông rồi cơ mà. Sao có thể dậy muốn được cơ chứ." Thực sự là đã muộn.
Anh sếp đã gửi tin nhắn " Cảm ơn cô. Cô cũng rất mệt lên hôm nay được nghỉ bù tuần trước. Một ngày vui vẻ".
- "Cảm ơn@! Anh nhớ uống thuốc nhé. Ngày mới vui vẻ. " Tôi gửi lại tin nhắn cảm ơn.
Cả hôm đó tôi đã rất vui , tôi đã đi ăn món gà quay mà lâu rồi atooi chưa ăn. Đi thăm cái Duyên.
Cứ sự việc đó thực không muốn thừa nhận nhưng trong lòng tôi là sự ngưỡng mộ anh. Một cái nhìn trìu mến hay đai loại đó sao. Thực sự thật là làm con người ta không thể sống nổi được.
Thực sự là tôi có sở thích là ăn uống . Nhưng bây giờ thì chỉ cần nhìn anh cả ngày là quá lo rồi.
Công ty đang có dự án xây dựng phần mền cho một đối tác quan trọng. ĐỐi thủ rất mạnh công ty LYN đang muốn giật món hợp đồng béo bở này. Cả phòng không khí thực sự là rất căng thẳng đến nỗi thật đáng sợ. Tôi cảm thấy mình đã không còn kêu trời rằng tôi sợ bầu không khí này.
- " Dốc hết sức để làm. Nhưng em cảm thấy dự án này thực sự là quá khăn mà" Nguyên Trang cô bé cùng phòng đáng yeu chết người.
- " Mai! Tôi cần cô gấp! Tự dưng anh ta gọi mình. Cảm thấy thật đáng sợ"
" Anh đang làm cái gì đây cả! Thời gian không còn nhiều. Nhưng đã làm nó sai hết cả."
Đứng ngoài phòng và tôi đã chẳng thể làm gì.
Vào phòng " Cô làm lại chương trình của cậu ấy. Còn phần chương trình trình thì chuyển qua Lý làm tiếp.
"Rõ"
- " Cô ra ngoài mang cho tôi cốc cà phê vào đây". Giọng anh ta rõ thật đáng sợ.
Ra ngoài cà phê để pha đã hết. Tôi nghĩ hay anh ta biết cà phê hết lên muốn làm khó tôi hay sao.
Đi xuống công ty mua cà phê thì gặp anh chàng dễ thương MR Pip đôi phòng PR lúc nào cũng rất thích dùng vài từ tiếng anh trong câu. Lý do anh ta đang học tiếng anh.
- " Tôi đã học được vài từ tiếng anh trong tuàn và tiếp tục có một bài luận thật là tuyệt."
- " Thật là tuyệt" Tôi đáp . " Cả tuần nay phòng tôi đang rất bận và mọi người cứ bù đầu lên
-" Vậy hãy dùng một viên kẹo mọi thứ sẽ thật tuyệt khi vị ngọt trong miệng". MR Pip vui vẻ nói đưa kẹo cho tôi.
- " Thực sự cảm ơn nhưng cho tôi thêm một cái kẹo nữa được không". Một lời đề nghị từ tôi và Pip Pip đã vui vẻ đồng ý.
Vào phòng sếp nhìn vào nhân vật anh ta rõ ràng rất chú tâm làm việc.
- " Thưa sếp ! cà phê, kẹo sẽ giúp ngọt miệng. Tôi xin phép'
- " Ừ ! Cảm ơn cố"
Buổi tối ở lại công ty làm việc thực sự chương trình của Lý làm tôi rất khó để làm nhanh. Tập trung 10h tôi tắt đèn ra về.
Trời đổ mưa. Gặp anh ta trước cửa công ty. TRời ơi lên trốn đi thôi đó là suy nghĩ lúc này trong đầu tên. Xoay một vòng xe và người anh ta đang ở trước mặt tôi. " TRời mua to quá nhỉ! Tôi cho cô đi nhờ đây"
_ " Oki, trời mưa và tôi cũng không ngại" TUi nhanh chóng chui vào xe của anh ta. Chính tôi cũng chẳng hiểu hành động của mình nữa.
-" Chương trình của Lý cô xử lý tốt chứ. Có điều gì đang gặp khó khăn không?'. Anh nói như vẻ quan tâm
- " Tôi nói tôi ổn lúc nào có vấn đề tôi hỏi anh được chứ." Tôi đề xuất
-" Oki thui"
À. Bây giờ có TIK TOK biểu cảm nhạc qua mạng anh thử không thú vị lắm. Mà thui tôi se làm nhưng cho anh góp chung khung hình.
Anh ta tôi không thích nhưng không từ chối. Tôi quay anh ta về dìm hàng tới tấp
- " Nhà anh ở đâu vậy"
"Nhà tôi ở Thanh Xuan."
Vậy là quành về thì sẽ xa hơn rất nhiều. Tôi cảm thấy rất là ngại. Anh sống cùng bố mẹ không
- " KHông! tôi sống một mình. Bố mẹ tui ông bà ấy rất bận". Cô cũng sống riêng phải không.
_" Vâng! Sống riêng thực sự rất chán." Tôi bỏ bánh trong túi ra " Ví dụ như tiền mua thức ăn cũng rất tốn. Tôi đưa cho anh một tiếng bánh nhân đậu đỏ.
- " Tôi thích những thứ ngọt. KHi căng thẳng thật thiệt.
- " Vậy sao! Tôi thì thích uống nước đá. Vì uống nước đá sẽ không thèm đồ ngọt nữa. Cảm ơn vì chiếc bánh. Tới nơi rồi.
Chiệc xe đã vút bay trong không gian. Cả buổi tối đó tôi đã không ngủ được và chỉ nghĩ ngợi linh tinh. Thực ra trong lòng khó chịu nhưng không biết đươc chuyện gì. Có phải tôi khao khát được ai đó để ý mình hay đơn giản là nghe mình nói. Bỗng chốc tôi muốn yêu và được yêu lòng hăng say của cô gái 25 tuổi bỗng chốc như cô gái 18 đáng yêu ngọt ngào và tôi chìm trong giấc ngủ với hình ảnh kẹo bông màu hồng.
- " Tao sẽ không thể chịu được thêm được nữa"
- Chi Nói ngạc nhiên : :" Sếp là người rất đặc biết ở đây ai cũng yêu quý cả."
Em rất là cao lên em đã rất ngạc nhiên anh . Anh bắt em lái xe thực là quá đáng. nhưng không sao. Cả quãng đường em đã nói rất nhiều nhưng mà toàn truyện vớ vẩn thôi. Anh ngồi đằng sau mà cứ ngồi im vậy. Thực ra là em đã thắc mắc đó.
Rồi đột nhiên anh anh gục đầu vào người em. Em đã thực sự bất ngờ. Anh buồn ngủ sao, sao gọi không được.
Dừng xe và gọi anh nhưng không được. Đành phải vào bệnh viện gần nhất. Thực sự là lúc đó em rất hoảng loạn.
- " Anh ta bị ốm sốt, và hơn nữa là mệt. Ngủ một giấc sẽ không sao đâu". Bác sĩ nói
- " Bây giờ đã là tối nhưng em không thể về được cần phải ở đây tối nay thôi. Không sao có thể chơi game để giết thời gian. Nhìn anh ta ngủ thật sự là đẹp trai nhe, mũi cao, trán vừa vặn . Ôi lông mi cũng rất dài. Chỉ muốn véo một cái. Cho tay vào mặt sờ mootj cái thật ấm áp.
-- " Anh cũng đã rất mệt rồi phải không"? Thực ra tôi cũng rất là mệt đã hơn 2 năm chưa ngày nào tôi được ngủ 8 tiếng cả. Tôi cảm thấy thực sự cảm thấy mình thực sự không thể mắt được nữa rùi."
Tôi cảm thấy thời gian trôi rất lâu những ánh sáng đỏ, vàng cứ liên tục xuất hiện trong lúc tôi ngủ, và tôi lại mơ đến tôi đi học muộn. Nhưng không đúng mình đã đi làm rồi cơ mà. Và mở mắt, tìm điện thoại
- " Mình rõ ràng là để chuông rồi cơ mà. Sao có thể dậy muốn được cơ chứ." Thực sự là đã muộn.
Anh sếp đã gửi tin nhắn " Cảm ơn cô. Cô cũng rất mệt lên hôm nay được nghỉ bù tuần trước. Một ngày vui vẻ".
- "Cảm ơn@! Anh nhớ uống thuốc nhé. Ngày mới vui vẻ. " Tôi gửi lại tin nhắn cảm ơn.
Cả hôm đó tôi đã rất vui , tôi đã đi ăn món gà quay mà lâu rồi atooi chưa ăn. Đi thăm cái Duyên.
Cứ sự việc đó thực không muốn thừa nhận nhưng trong lòng tôi là sự ngưỡng mộ anh. Một cái nhìn trìu mến hay đai loại đó sao. Thực sự thật là làm con người ta không thể sống nổi được.
Thực sự là tôi có sở thích là ăn uống . Nhưng bây giờ thì chỉ cần nhìn anh cả ngày là quá lo rồi.
Công ty đang có dự án xây dựng phần mền cho một đối tác quan trọng. ĐỐi thủ rất mạnh công ty LYN đang muốn giật món hợp đồng béo bở này. Cả phòng không khí thực sự là rất căng thẳng đến nỗi thật đáng sợ. Tôi cảm thấy mình đã không còn kêu trời rằng tôi sợ bầu không khí này.
- " Dốc hết sức để làm. Nhưng em cảm thấy dự án này thực sự là quá khăn mà" Nguyên Trang cô bé cùng phòng đáng yeu chết người.
- " Mai! Tôi cần cô gấp! Tự dưng anh ta gọi mình. Cảm thấy thật đáng sợ"
" Anh đang làm cái gì đây cả! Thời gian không còn nhiều. Nhưng đã làm nó sai hết cả."
Đứng ngoài phòng và tôi đã chẳng thể làm gì.
Vào phòng " Cô làm lại chương trình của cậu ấy. Còn phần chương trình trình thì chuyển qua Lý làm tiếp.
"Rõ"
- " Cô ra ngoài mang cho tôi cốc cà phê vào đây". Giọng anh ta rõ thật đáng sợ.
Ra ngoài cà phê để pha đã hết. Tôi nghĩ hay anh ta biết cà phê hết lên muốn làm khó tôi hay sao.
Đi xuống công ty mua cà phê thì gặp anh chàng dễ thương MR Pip đôi phòng PR lúc nào cũng rất thích dùng vài từ tiếng anh trong câu. Lý do anh ta đang học tiếng anh.
- " Tôi đã học được vài từ tiếng anh trong tuàn và tiếp tục có một bài luận thật là tuyệt."
- " Thật là tuyệt" Tôi đáp . " Cả tuần nay phòng tôi đang rất bận và mọi người cứ bù đầu lên
-" Vậy hãy dùng một viên kẹo mọi thứ sẽ thật tuyệt khi vị ngọt trong miệng". MR Pip vui vẻ nói đưa kẹo cho tôi.
- " Thực sự cảm ơn nhưng cho tôi thêm một cái kẹo nữa được không". Một lời đề nghị từ tôi và Pip Pip đã vui vẻ đồng ý.
Vào phòng sếp nhìn vào nhân vật anh ta rõ ràng rất chú tâm làm việc.
- " Thưa sếp ! cà phê, kẹo sẽ giúp ngọt miệng. Tôi xin phép'
- " Ừ ! Cảm ơn cố"
Buổi tối ở lại công ty làm việc thực sự chương trình của Lý làm tôi rất khó để làm nhanh. Tập trung 10h tôi tắt đèn ra về.
Trời đổ mưa. Gặp anh ta trước cửa công ty. TRời ơi lên trốn đi thôi đó là suy nghĩ lúc này trong đầu tên. Xoay một vòng xe và người anh ta đang ở trước mặt tôi. " TRời mua to quá nhỉ! Tôi cho cô đi nhờ đây"
_ " Oki, trời mưa và tôi cũng không ngại" TUi nhanh chóng chui vào xe của anh ta. Chính tôi cũng chẳng hiểu hành động của mình nữa.
-" Chương trình của Lý cô xử lý tốt chứ. Có điều gì đang gặp khó khăn không?'. Anh nói như vẻ quan tâm
- " Tôi nói tôi ổn lúc nào có vấn đề tôi hỏi anh được chứ." Tôi đề xuất
-" Oki thui"
À. Bây giờ có TIK TOK biểu cảm nhạc qua mạng anh thử không thú vị lắm. Mà thui tôi se làm nhưng cho anh góp chung khung hình.
Anh ta tôi không thích nhưng không từ chối. Tôi quay anh ta về dìm hàng tới tấp
- " Nhà anh ở đâu vậy"
"Nhà tôi ở Thanh Xuan."
Vậy là quành về thì sẽ xa hơn rất nhiều. Tôi cảm thấy rất là ngại. Anh sống cùng bố mẹ không
- " KHông! tôi sống một mình. Bố mẹ tui ông bà ấy rất bận". Cô cũng sống riêng phải không.
_" Vâng! Sống riêng thực sự rất chán." Tôi bỏ bánh trong túi ra " Ví dụ như tiền mua thức ăn cũng rất tốn. Tôi đưa cho anh một tiếng bánh nhân đậu đỏ.
- " Tôi thích những thứ ngọt. KHi căng thẳng thật thiệt.
- " Vậy sao! Tôi thì thích uống nước đá. Vì uống nước đá sẽ không thèm đồ ngọt nữa. Cảm ơn vì chiếc bánh. Tới nơi rồi.
Chiệc xe đã vút bay trong không gian. Cả buổi tối đó tôi đã không ngủ được và chỉ nghĩ ngợi linh tinh. Thực ra trong lòng khó chịu nhưng không biết đươc chuyện gì. Có phải tôi khao khát được ai đó để ý mình hay đơn giản là nghe mình nói. Bỗng chốc tôi muốn yêu và được yêu lòng hăng say của cô gái 25 tuổi bỗng chốc như cô gái 18 đáng yêu ngọt ngào và tôi chìm trong giấc ngủ với hình ảnh kẹo bông màu hồng.
Nhận xét
Đăng nhận xét