Chuyển đến nội dung chính

Linh tinh

"Em đã nói là em không chịu nổi khó khăn mà. Anh có thể chịu khó khăn vì tình yêu mà sống còn em thì không thể được anh có hiểu không. Em không thể chịu được. Em biết Lan cũng có tình cảm với anh, cô ấy thật lòng tốt với anh. Cô ấy đã hi sinh rất nhiều còn em thì không. Em không thể vị tha như cô ấy được anh có biết không. Anh có biết anh cứ như này mọi chuyện rất phức tạp không. Anh là con trưởng, là cháu đích tôn trong dòng họ. Anh có từ bỏ trách nhiệm đó mà bỏ đi để mặc bố mẹ anh sao."
"Họ nói đúng em chỉ là một cô gái con nhà nghèo, không gia thế, không chỗ dựa. Còn anh là công tử nhà giàu. Hơn nữa trong tâm trí em chưa bao giờ nghĩ costheer chịu đựng được ánh mắt coi thường của mẹ và cả dòng họ nhà anh. Tuy nhà em nghèo nhưng em không có lòng tự trọng, không ai có thể coi thường bố mẹ gia đình em. Em phải dời xa anh có le là số phận hay cũng có thể do em quá dễ dàng từ bỏ cũng được. Anh cứ trách em nếu anh muốn, anh nói em hối hận cũng được, em đều có chấp nhận hết. Đó là lỗi tại em, chính vì vậy xin anh hãy nghĩ về thực tế đi. Đến boa giờ anh mới tỉnh lại giấc mộng của anh. Anh không có thời gian để mà vui chơi nữa rồi anh có biết không."
Bình lúi tay Mai lại.- "Sao em có thể tàn nhẫn với anh như vậy. Em biết anh là người như thế nào rồi mà, anh cũng như em anh thực sự không biết sẽ quản lí cái công ty đó như thế nào nưa. Anh muốn được thở lên mới trốn nhà đi. Anh nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ quay trở lại chỗ địa ngục đó. Em có hiểu cho anh không, anh cũng rất khó khăn. Anh chua bao giờ cảm thấy hạnh phúc khi ở nhà chỉ khi sống ở đây ở bên em và ơ nơi này anh  mới cảm thấy mình thật sự tồn tại và cảm thấy muốn sống hơn bao giờ hết."
Mai hất tay Bình ra:- "Anh có biết tại sao khi đi học chúng ta phải học tất cả các môn mà không có quyền lựa chọn không. Đó chính là việc mà chúng ta ai cũng phải làm khi sinh ra đó là quyền và cũng là trách nhiệm không thể nào chốn trách được. Anh có nghĩ anh bỏ đi rồi nhưng em không muốn bỏ trốn cùng anh. Anh có nghe rõ đây em sẽ không bao giờ đi cùng anh đây. Từ hôm nay Nguyễn Như Mai tôi sẽ không còn quen ai tên là Vũ Bảo Bình nữa. Em đi đây.Tạm biệt."
Bình thất vọng toàn tập. Có lẽ anh không thể hiểu được trái tim cũng như suy nghĩ của Mai ruốt cuộc cô đang nghĩ cái gì. Bọn họ đã có thời gian hạnh phúc với nhau nhưng tại sao họ lại sẵn sang từ bỏ như vậy chứ.
Anh ấy có lẽ vẫn chưa muốn từ bỏ trong lòng anh ấy sốc vì những lời nói của Mai. Có lẽ khi bình tĩnh cô ấy sẽ không như vậy nữa. Đúng cô ấy chỉ là đang xúc động vậy mà thôi
Mai cõ lẽ số của cô đã định cô có thể chiến thắng suy nghi bệnh tật có thể mọi chuyện sẽ ổn cả. Nhưng người mà cô ấy quan tâm muốn được bảo vệ như Bình tuyệt đối không bao giờ cô ấy có thể từ bỏ. Nhưng đó chỉ là nhưng số trời cũng được, định mệnh cũng được, cô đã quyết là sẽ không bao giờ lung lay quyết định từ bỏ Bình.
Cô ấy trở về trong màn đêm đen tối.Cô chỉ cho mình được buồn hết đêm nay thôi.Vì ngày mai mọi chuyện sẽ khác. Phỉa bắt đầu xây dựng tương lai, cuộc sống nhưng ước mơ của bố cô chưa thực hiện được và nó cũng chính là ước mơ mà cô phải thực hiện.
-         “ Bình em xin lỗi. Em chỉ có thể nói ba từ này cho anh. Hãy tha lỗi cho sự ích kỉ của em. Em không đủ sẵn sàng em sợ mọi thứ, em không thể chịu được khi em bị bệnh mà bắt anh phải cưới em.Em cũng không đủ tự tin để bắt anh phải dành buộc vào một người bệnh như em. Phải có thể anh sẽ không bận tâm một người bị bệnh như em.Rằng anh yêu em vì chính con người em .Rằng anh chấp nhận rằng em là một người bệnh và có thể phải rời xa anh bất cứ lúc nào. Rằng anh sẽ như gà mẹ bảo vệ gà con yếu ớt như em. Nhưng em không muốn anh liên lụy, em không muốn anh chứng kiến những lúc em suy tàn nhất. Anh sẽ phải lo cho em rồi đến khi cuộc sống khó khăn sẽ phải làm sao. Em rất sợ điều đó.em còn quá trẻ để có thể hiểu mọi chuyện rồi sẽ khủng khiếp đến nhường nào. Nhưng có một điều chắc chắn rằng anh sẽ mãi là mối tình đầu của em người trong trái tim em. Em sẽ lưu lại những kỉ niệm đẹp đẽ nhất của anh và em  nơi sâu nhất không ai có thể xâm phạm. Anh ơi đây sẽ là lần cuối cùng em khóc vì anh,. Em không đủ dũng cảm để bước đi bên anh. Em bỏ anh một mình chính vì vậy hãy quên một người không tốt như em đi, vì có đến với nhau những lúc khó khăn em rồi cũng sẽ vứt vỏ anh.Anh Bình anh phải sống thật tốt tìm một cô gái tốt hơn em vạn lần để yêu và cưới cô ấy. Rồi anh sẽ có gia đình hạnh phúc, anh sẽ là một người chồng tốt, một người cha gương mẫu và hết mực yêu thương con.Em thậm chí đã từng đẻ con cho anh và chúng là những đứa trẻ hạn phức nhất nhưng có lẽ đó sẽ chỉ là trong tưởng tượng không bao giờ là sự thật. Anh à! Anh nhiws phải sống thật tốt nhé. Mùa đông sắp đến rồi anh nhớ phải mặc ấm và tự chăm sóc bản thân mình cho tốt nhé. Nếu có kiếp sau em vẫn muốn được gặp anh. Nhưng lúc đó sẽ là em gái anh thôi để anh có thể chăm sóc em, yêu thương em. Có lẽ em đã quá nhu nhược nhỉ vì ngay cả kiếp sau em cũng không đủ can đảm để làm một nửa của anh.
Chào anh người em yêu mến!
Bức thư này được Mai viết trong đem tối. Cô đem bức thư bỏ vào một cái hộp cùng những món đồ kỉ niệm giữa cô và Bình để chúng lại với nhau và khóa lại. Mọi kỉ niệm sẽ được khóa lại và chôn sau vườn.Đêm nay em sẽ không thể nào có thể quên vì em đã tự tay mình chấm dứt mối tình thanh xuân, sẽ đau khổ, mệt mỏi, cũng có thể sẽ hối hận nhưng sẽ không bao giờ thay đổi quyết định. Tạm biệt mối tình thanh xuân.
Mai đã thức cả đêm với những lỗi sợ và những suy nghĩ trong lòng. Cuộc sống rồi sẽ phải khác cố lên.

Buổi sáng , cô từ phòng ra ngoài ăn sáng. Mẹ cô đã chuẩn bị thức ăn xong.
-         Con làm gì mà hôm qua về muộn vậy. Hay lại đi chơi cùng với thằng Bình vậy.
-         Vây hôm qua con đi ra ngoài cùng anh Bình.
-         Hai đứa đi chơi cùng nha. Thân thiết quá. Nhớ khi xưa thời kì mẹ và bố con còn đang yêu nhau cũng hay như vậy lúc nào cũng muốn gặp mặt xa nhau là nhớ à! Con chắc cũng có cảm xúc như thế của mẹ rồi. Trời ơi nói thế nào đây. Tuổi trẻ thì tình yêu là đẹp nhất . Thật là hạnh phác quá đi. Mai bảo thằng Bình qua đây ăn cơm. Mẹ sẽ nấu mấy món ngon cho nó ăn nhe. Bà Lan nói một lèo với giọng vô cùng khoái chí:
-         Bọn con chia tay rồi mẹ ạ! Mai nói với giọng điệu không gì bình tĩnh hơn;
-         Chia tay gì chứ. Chắc bọn con lại giận rỗi nhau gì rồi chứ gì. Thằng Bình lại chọc giận con chứ gì. Bà Lan hoảng hốt rơi đôi đữ xuống bàn ăn. Nói với giọng trời mới tin được tin không bao giờ có thể xảy ra này:
-         Bọn con chia tay rồi. Hôm qua con gặp anh ấy là để nói lời chia tay. Từ nay con và anh ấy sẽ không có quan hệ gì với nhau nữa. Anh ấy cũng sẽ không sang nhà mình với bất cứ lí do gì nữa đâu.
-         Cái gì chứ. Con đang nói cái quái gì chứ. Chuyện này là sao.Mẹ không thể tin những điều con nói. Có trời mới tin. Mẹ sẽ đi gặp thằng Bình để hỏi rõ mọi chuyện. Bà LAn tỏ ra hốt hoảng:
-         Me không phải đi gặp anh ấy đâu. Con là người nói lời chia tay trước. Con chán anh ấy rồi, nên chia tay thôi. MÀ tiện đây con cũng thông báo luôn tháng sau nhà mình sẽ chuyển lên HÀ Nội sống con đã tìm được việc làm ở đó rồi.Mẹ lên thu dọn nhà của và chuẩn bị rời đi thôi. Còn nhà thì con đã bán rồi. Chúng ta sẽ không về đây nữa chính vì vậy chẳng có gì đáng lưu luyến ở đây cả. Con ăn lo rồi con đi làm đây.
Bà Lan thật sự không thể tin lổi vào tai mình. Con bé này chỉ sau một đêm mà đã có những suy nghĩ động trời. Nó quyết định mà không bàn với mẹ nó môt câu. Nó có coi mình là mẹ không đó. Trời chuyện gì thế này không thể tin được mà
Tại cơ quan của Mai mọi người lại đang bàn tán mấy chuyện phiếm linh tinh. Mai đến gặp sếp để đề đơn từ chức sau khi làm xong nhiệm vụ trong dự án của mình.
-         Chào cô mùa đông lại đến rồi, tuổi già như tôi mỗi sáng lại thích nhâm nhi tách trà nóng này. Thật là sản khoái. Thư giãn cả gây cốt.
-         Vâng. Cháu cũng thích uống trà vào buổi sáng nhưng nó lại  không trở thành thói quen như chú được. Chỉ là thỉnh thoảng thấy nhớ là uống thôi. Mai nói với giọng nhiệt tình.
-         Tôi đã xem đơn từ chức của cô rồi có phải có nhầm lẫn gì ở đây không vậy. Mọi thứ chẳng phải đang rất tốt đẹp đó sao. Hay cô đã có chân trời tốt đẹp mới rồi chứ gì.?
-         Vâng. Gia đình cháu sẽ chuyển đến Hà Nội. Cháu cũng đã tìm được câu việc mới.Vì đâu là dự án của cháu lên cháu sẽ hoàn tất trước lúc ra đi. Mong chú thông cảm. Cháu xin lỗi vì đã không thể cùng chú gắn bó với công ti được mãi
-         Không sao! Cô còn trẻ đến thành phố làm việc rất tốt sẽ có cơ hội phát triển. Chhir là tôi các lao già này không nỡ để cô đi thôi.  Cô mà đi rồi thì còn ai hiểu cho tôi như cô nữa chứ. Mất đi một đồng nghiệp tốt rồi.
-         Cháu thành thật xin lỗi. Mai cúi đầu xuống biểu thị sự hối lỗi và cũng thể hiện sự cảm ơn trân thành đến người sếp đầu tiên của cô. Người đã chỉ bảo Mai rất nhiều,có thể cô sẽ không có cơ hội gặp mặt lại sau một tháng tới.
Dự án phát triển lượng khách đến với các làng chài trong vùng để thăm quan các mô hình nuôi cá đang đến hồi quan trọng. Bây giờ là đi đến khảo sát các mô hình nuôi cá của các hộ.
Mai đã đâm đầu vào làm việc và không để não mình có thời gain nghỉ ngơi đê suy nghĩ những chuyện không đâu đó. Cô và mọi người trong tổ dự án bàn bạc sôi lổi và luôn tràn đầy năng lượng. Từ hôm đó buổi sáng nào Mai cũng pha trà để vào phòng làm việc cho sếp. Không hiểu tại sao nhưng sếp vẫn sẽ là người cha thứ hai người cô sẽ mãi coi trọng dù ở đâu đi nữa.
Cũng từ hôm đó Mai đã thay số điện thoại mới , cô cũng đã số của bình ra khỏi danh bạ điện thoại. Cô đi làm từ sáng sớm và về nhà lúc tối muộn. Về một cái là ngủ luôn. Có lẽ là lẫn trách hay gì cũng được vì cô đã quá mệt mỏi rồi.
Sau buổi tối hôm đó Bình quả thật rất sốc. Sau đó Bình có đến nhà Mai để nói chuyện nhưng chăng ai ở nhà. Liên lạc cho Mai thì cô ấy không bắt máy, còn đến cơ quan thì đặc lúc cô ấy ra ngoài làm việc. Bình rất đau khổ, anh chưa bao giờ sẽ nghĩ sẽ phải chia cắt với Mai. Họ đã quen nhau cùng nhau chia sẻ thời thơ ấu với nhau, cùng yêu thương nhau. Có thể chỉ vì những lí do như vậy mà chia tay nhau sao. Thật không thể tin nổi.
Hôm nay anh đã quyết tâm dù thế nào cũng phải gặp được Mai để nói rõ mọi chuyện cho ro ràng. Bình đợi Mai lúc tan ca. Anh tựa vào bức tường anh rêu, trog đầu không ngừng suy nghĩ, tay thì hút điếu thuốc lá trong khung cảnh buồn bã.
Hôm nay Mai hoàn thành xong câu việc sớm lên cô quyết định về sớm một hôn, cô cần nghỉ ngơi. Vừa bước ra khỏi cơ quan Mai đã thấy bóng của một người đàn ông đang rập điếu thuốc lá. Đi lại gần cô đã nhận ra đó là Bình. Đã quá muộn cô không thể quay đầu bỏ đi vì Bình đã nhìn thấy cô. Có lẽ như vậy cũng tốt cần phải nói rõ thì không thể trốn chạy mãi được.
Ở quán nước. Mai thấy Bình tiều tụy đi rất nhiều có lẽ ah ấy đã rất đau khổ.
-         Mai,anh không tin những gì em nói tối hôm đó là thật.Em nói lại đi là do em nhất thời nóng vội lên mới đưa ra quyết định như vậy phải không? Anh sẽ tha thứ, bỏ qua nếu đây chỉ là quyết định nhất thời của em.
-         Không! Đây là quyết định của em. Em đã suy nghĩ rất kĩ rồi chúng ta không hợp nhau lên không thể ở bên nhau được nữa. Tất cả lí do em đã nói với anh tối đó rồi.Em không cần anh tha thứ đâu lên anh cứ thoải mái hận em cả đời cũng được. Em đi trước đây.
Mai bước nhau ra khỏi quán nước trước sự ngỡ ngàng, sốc nặng của Bình. Bình nhanh chóng phuc hồi đổi theo Mai lắm lấy tay cô ấy.
-         Em có biết khi chia tay như thế này em sẽ không bao giờ thuộc về anh nữa không. Nghĩa là em vì khó khăn, lên đã chia tay với anh. Tình cảm của em dành cho anh chỉ có bấy nhiêu vậy sao. Nếu hôm nay em quyết định cắt đứt đoạn tình cảm này thì hãy vứt chiêc dây chuyền mà anh đã tặng cho anh ngay tại đây đi. Bình nói với giọng run nẩy bẩy, nước mắt đã rơi ướt đầy mặt:
Quả thật tối hôm đó khi cô đem bỏ những kỉ niệm của anh lại chiếc dây chuyền đó đã ở sâu trong lòng đất rồi.
-         Anh khỏi phải thánh tôi. Tôi đã sớm vứt chiếc dây chuyền đó đi từ hôm nói lời chia tay rồi. Hiện tại trên cổ tôi đã không còn sợi dây chuyền của anh. Anh yên tâm tôi sẽ không bao giờ hối hạn với quyết định của mình đấu. Tôi rất vui khi thoát khỏi sự coi thường của mẹ anh. Đừng líu khéo làm gì khi duyên phận đã hết cả.
Mai đi lướt qua mặt Bình, nước mắt của cả hai đã lăn dài trên má. Có lẽ đây sẽ thời khác tuyệt giao vĩnh viễn của hai con người từng yêu nhau sâu sắc này. Sự đau khổ của cả hai ai đau khổ hơn có thể đong đếm sao. Mai chạy thật nhanh. Cô sắp không thể chịu được nữa rồi.Cô sẽ nói không bao giờ được khóc vì Bình nữa mà nhưng sao cô lại cứ khóc như thế này. Có lẽ cô cần thời gian để tỏ ra kiên cường hơn.  Bình ơi vậy là chúng ta đã thực sự chia tay rồi. Anh à kiếp này chúng ta đã không có duyên phận xin anh đừng đau khổ vì một người như em.
Bình như chết lần thứ hai kỉ vật anh tặng cô Mai đã bị cô ấy vứt đi không chút vấn vương, nói những lời làm tim anh tan nát. Vậy là mội thứ đã chấm hết đơn giản như thế này sao. Sao đơn giản mà đau khổ như vậy chứ. Chia tay sao lại dễ dàng đến mức không tưởng như vậy chứ.
Trời bắt đầu nổi cơn dông, mây đen kéo đến ùn ùn và trời đã mưa. Bình đã không còn cảm nhận được trời có mưa hay không, tất cả những gì trong đầu anh là hình ảnh của Mai, hình ảnh cô ấy nói những lời nhẫn tâm nhất. Hình ảnh ấy cứ tua đi tua lại và anh ấy cứ đi cứ đi mãi không xác định phương hướng.
Mai vừa về đến nhà thì trời mưa to. Cô lo lắng không biết Bình về chưa nhưng rồi lại nghĩ đã hơn một tiếng kể từ lúc chia tay chắc anh ấy cũng đã về như mình. Cô nhanh chóng tắm rửa và đi ngủ.




Tuyệt vọng , phồn hoa như một giấc mơ.
Có người cười, có người thua cuộc, có người già đi. Kết quả cuối cùng sẽ chẳng ai giống ai cả.
Có hay không cso thứ tình cảm sẽ chẳng bao giờ làm bạn tổn thương.
NĂm tháng qua đi đong đầy ao nhiêu kỉ niệm, lời tri ân của chúng ta.
Rượu nào say mãi mà không thể tỉnh nổi, nỗi đau nào không thể lãng quên.
Bước đi là không thể quay đầu lại. Bạn ơi đừng khóc tôi vẫn sẽ mãi là chô dựa tinh thần của bạn.
Bạn ơi đừng khóc hãy tin vào con đường mà mình đa chọn
Trong cuộc đời bao lần theo đuổi những mê đắm cuồng si
Tôi có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của bạn.
Bạn ơi đừng khóc tỗi vẫn sẽ luôn ở sâu trong trái tim của bạn.
Trong biển người khó tìm được những người bạn thực sự
Tình cảm này xin bạn đừng quên.



Tất cả vinh quanh của ngày hôm nay
Nay đã trở thành những hồi ưc xa vời
Khổ cực lam lũ đã qua nửa đời người
Đêm nay lại lần nữa bước vào gió mưa
Không thể buông xuôi phó mặc tất cả
Vì những người thân thương quanh tôi
Dẫu khó khăn cực khổ cũng phải kiên cường
Cũng chỉ là những ánh dương đang kì vọng
Trái tim còn đập, ước mơ mãi còn!
Giữa trời đất vẫn còn tình yêu thương chân thành
Nhìn thành bại, sống đời hào hùng

Chỉ là làm lại từ đầu mà thôi

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

100 câu thoại kinh điển trong điện ảnh Mỹ

1 " Frankly, my dear, I don't give a damn. " Nói thẳng là, em yêu, tôi đếch quan tâm Rhett Butler ( Clark Gable ) Cuốn theo chiều gió ( Gone with the Wind ) 2 " I'm going to make him an offer he can't refuse. Ta sẽ đưa cho hắn một lời đề nghị và hắn không thể từ chối Vito Corleone ( Marlon Brando ) Bố già ( The Godfather ) 3 "You don't understand! I coulda had class. I coulda been a contender. I could've been somebody, instead of a bum, which is what I am. Bạn không hiểu! Tôi đã có lớp học. Tôi có thể là một ứng cử viên. Tôi có thể là ai đó, thay vì ăn mày, đó là tôi Terry Malloy ( Marlon Brando ) On the Waterfront 4 "Toto, I've got a feeling we're not in Kansas anymore." Toto ơi, chị có cảm giác mình không còn ở Kansas nữa Dorothy Gale ( Judy Garland ) ...

Những trích dẫn hay trong truyện của Đồng Hoa

    1. Bộ bộ kinh tâm  - Ngày người đạm nhiên nói ra một chữ “Muốn”, là ngày chạm tới chìa khoá mở cửa trái tim ta. Lúc người ném ô đứng cạnh ta dưới gió mưa, một nỗi đau cùng chia, hai tâm tình cùng chịu, trái tim ta vốn đã thuộc về người mất rồi... Vì yêu mà giận  Vì yêu mà hận  Vì yêu mà khờ  Vì yêu mà chấp  Rời xa rồi mới thấy, giận - khờ - hận - chấp, tấc tấc đều hoá thành nỗi nhớ tương tư. Chẳng biết người lúc này người có còn oán - hận, buồn - giận ta không? -  Chìm đắm mãi trong một thứ đẹp đẽ chỉ khiến người ta mất lý trí thôi. -  " Một là đừng gặp gỡ, để khỏi quyến luyến nhau. Hai là đừng quen biết, để khỏi tương tư nhiều."  -   “Không phải Phật luôn dạy con người đừng cố chấp đấy ư? Tham sân hận oán đều khổ cả. Thời gian vùn vụt, mọi sự phôi pha, mấy chục năm chẳng qua thoáng chốc, cớ sao phải níu giữ khứ?” -    Nhớ nhau, ngóng nhau, mà không được ở bên nhau, đa tình khổ hơn vô tình...

Những câu trích dẫn trong truyện của Tân Di Ổ

1. Anh có thích nước Mỹ không ? -  Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác . -  Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.” -  Chuyện đời làm sao có thể lưỡng toàn. Trong một đời của chúng ta, có được đồng thời cũng mất đi, may mắn hay bất hạnh chỉ khác biệt ở chỗ cái được và cái mất đó, cái nào nặng, cái nào nhẹ. -  Trong trái tim mỗi người đều có một dòng sông nghẽn lại ở đó,nó chia trái tim chúng ta thàng hai bờ : bờ trái mềm yếu,bờ phải lạnh lùng ; bờ trái cảm tính,bờ phải lý trí. Bờ trái chứa đựng những du...